Đạo cô Vương Phi
Phan_2
Mà tân nương tử ngồi ngay ngắn trên giường cưới, tuy rằng vì lời hắn nói mà kinh ngạc một chút, nhưng vẫn thực bình tĩnh không nhúc nhích.
hắn tiến vào thực mau!
Nghĩ lại, Từ Ngọc Mẫn cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó, một vị tân lang "ngây thơ đơn thuần" như vậy, lại mang thân phận hoàng tử, người bên ngoài đương nhiên sẽ không ngăn trở gì.
Rất nhanh mấy người làm việc vặt trong tân phòng bị đuổi sạch, chỉ còn lại đôi nến đỏ long phượng cháy cao phát ra tiếng vang tách tách.
Từ Ngọc Mẫn vẫn im lặng ngồi ngay ngắn trên giường.
Long Thần Dục lại lộ vẻ có chút không biết làm sao, bởi vì nàng thấy hắn không ngừng đi tới đi lui ở trước giường, trong miệng còn lẩm bẩm.
Từ Ngọc Mẫn rất kiên nhẫn chờ hắn bình tĩnh trở lại, chỉ cần hắn không thực sự muốn động phòng, mặc kệ hắn muốn làm gì, nàng cũng không dị nghị, cũng sẽ dùng khoan dung lớn nhất phối hợp với hắn.
Chuyện động phòng này, nàng thực bài xích, vô cùng bài xích.
Phải cùng giường chung gối với một nam tử hoàn toàn xa lạ đã là một chuyện gây khó cho người khác, nếu còn phải thân cận da thịt, thực hiện đạo nghĩa vợ chồng với hắn, cho dù thế nào Từ Ngọc Mẫn cũng không thể nhận.
"Kéo khăn, đúng, kéo khăn trước. . . . . ." Long Thần Dục vừa nói vừa đi đến bên giường, trên mặt nổi lên một chút hoang mang, "không phải đã kéo khăn của nàng rồi sao, vì sao lại phải kéo thêm lần nữa?"
Dù trong miệng thắc mắc, hắn vẫn với tay kéo khăn hỉ trên đầu Từ Ngọc Mẫn, cách lớp tua rua trên mũ phượng, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ đẹp của nàng.
Long Thần Dục kề sát vào, giơ tay vén tua rua sang hai bên, làm cho gương mặt trong trẻo thoát tục của nàng không còn bị che lấp.
hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay nắm lấy nhau, nói một chút: "Ma ma nói, buổi tối mới có thể động phòng, hiện tại nàng có muốn ăn chút gì hay không?"
Khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhếch lên, đột nhiên rất muốn nguyền rủa nhóm ma ma quá mức làm tròn trách nhiệm.
"A, đúng rồi, rượu hợp cẩn, phải uống rượu này thì nàng mới có thể nói chuyện."
Nhìn chén rượu đưa tới trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn cúi mắt đưa tay tiếp nhận, phối hợp với hắn uống rượu giao bôi.
Sau đó, nàng liền nhìn Long Thần Dục ngồi xổm trước mặt thẳng tắp nhìn mình, cái gì cũng không nói.
hắn không nói, nàng cũng không nói.
Theo thời gian từng khắc trôi qua, cuối cùng Long Thần Dục không kiềm chế được, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, "Sao nàng vẫn không nói lời nào?"
"Ta phải nói cái gì?" Nàng thật thành thực đặt câu hỏi.
"nói gì cũng được, ta có thể gọi nàng là Mẫn nhi không?"
"Được."
"Mẫn nhi, từ hôm nay trở đi nàng chính là vợ của ta."
Từ Ngọc Mẫn cúi đầu vuốt ve hoa văn phức tạp thêu trên tay áo, không lên tiếng. Tuy nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết, kỳ thật vợ của hắn vốn không phải là nàng, mà là một vị khác có dung mạo giống nàng như đúc, thiên kim thực sự được Từ gia nuôi lớn.
"Ma ma nói, ta có thể muốn làm gì với vợ thì làm." hắn nhẹ giọng kể lể với nàng.
Mày Từ Ngọc Mẫn nhíu lại, bất giác vô cùng chán ghét người ma ma trong miệng hắn.
"Ngươi muốn làm gì?" Nàng thật sự không an lòng hỏi.
"Động phòng đó." hắn trả lời đương nhiên.
Từ Ngọc Mẫn giơ ngón tay xoa bóp hông, âm thanh có chút vô lực, "Phải không?"
Long Thần Dục gật đầu, giống như hiến vật quý, nói: "Ma ma đã đặc biệt dẫn ta đi xem biểu diễn cụ thể rồi, cho nên ta có thể động phòng ."
". . . . . ." Nghiến răng nghiến lợi, thời gian nàng tu thân dưỡng tính vẫn chưa đến nơi đến chốn, nếu không sẽ không thể muốn giết người như vậy.
"Ma ma nói động phòng thực phí thể lực, chúng ta vẫn nên ăn mấy thứ trước thôi."
Từ Ngọc Mẫn dùng sức xoa xoa mi tâm nhíu chặt, nhất thời không biết nên dùng lời gì để hình dung tâm tình chính mình vào giờ này khắc này.
"Ăn thôi, bánh phù dung này ăn thật ngon."
Nhìn món điểm tâm hắn đưa tới trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn mím môi, nghĩ là vẫn không nên cự tuyệt. Từ sáng sớm đến bây giờ, cái gì nàng cũng chưa ăn, hẳn nên ăn một chút gì lót dạ rồi.
"Nghe nói nàng là người xuất gia, vậy tại sao nàng lại để tóc?" Long Thần Dục chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi.
Từ Ngọc Mẫn nuốt điểm tâm trong miệng xuống, không ngại phiền toái thản nhiên nói: "Ta gia nhập Đạo giáo."
"Có phải người xuất gia đều ăn chay không?"
"Ừ."
"Vậy có phải về sau ta cũng chỉ có thể cùng ăn chay với nàng hay không?" Long Thần Dục lộ vẻ khổ sở.
Bởi vì biểu cảm này của hắn mà Từ Ngọc Mẫn hơi cong cong khóe miệng, nói: "không cần, ta ăn mặn."
"Nàng là người xuất gia, vì sao còn ăn mặn?" trên mặt hắn tràn đầy tò mò.
Từ Ngọc Mẫn mím môi dưới, mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Người xuất gia cũng có người không tuân thủ thanh quy." Sư phụ là một đóa hoa lạ, xuất gia mà vẫn không kị thức ăn mặn, quả thực đã lãng phí loại khí chất tiên nhân trên thân thể bà, cũng không biết đã vì vậy mà che mắt biết bao nhân sĩ trong giang hồ.
Long Thần Dục vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối nàng, ngửa đầu nhìn nàng, nói: "Nàng cũng là người không tuân thủ thanh quy sao?"
"Loại thanh quy ăn chay này không tuân thủ cũng được." Từ Ngọc Mẫn nói những lời này vô cùng nghiêm túc thành khẩn.
Long Thần Dục nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Đúng, không thể uất ức cái miệng."
". . . . . ." Ở lâu với hắn, có phải nàng cũng sẽ trở nên ngu đần hay không? Suy nghĩ này cũng thật không có gì tốt đẹp, xem ra vẫn phải mau chóng thoát thân khỏi cục diện rối loạn này mới là kế sách tốt nhất.
Nhai kĩ nuốt chậm ăn hết một đĩa bánh Phù Dung, thuận tiện uống hai chén trà thơm Long Thần Dục tự tay pha, rốt cục Từ Ngọc Mẫn cũng hài lòng.
Long Thần Dục giống như một đứa trẻ to xác dựa nửa người vào trên đùi nàng, chuyên tâm thưởng thức đồ trang sức treo bên hông nàng.
Từ Ngọc Mẫn nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua cửa, nghĩ hẳn là có nên gọi vài nha hoàn tiến vào cho thêm chút nhân khí không, dù sao chỉ có hai người bọn họ, không khí có vẻ có chút âm u.
"Chúng ta ngủ trước một chút đi, còn một lúc nữa trời mới tối." Long Thần Dục vừa nghiên cứu hoa văn trên ngọc bội bên hông nàng vừa nói.
Ngủ trước một chút cũng không phải là một biện pháp tệ, có lẽ vừa nằm liền ngủ thẳng đến khi nắng chiếu rực rỡ, có thể đêm động phòng hoa chúc cứ thế mà lừa dối trôi qua cũng vô cùng tốt.
Nghĩ đến đây, Từ Ngọc Mẫn vui vẻ đồng ý.
Chỉ là, khi nàng muốn mặc nguyên quần áo nằm xuống thì Long Thần Dục lại phát ra âm thanh phản đối.
"Ngủ phải cởi quần áo, Mẫn nhi, mau cởi."
Dưới thái độ dứt khoát của hắn, Từ Ngọc Mẫn chỉ có thể tạm thích ứng mà cởi áo ngoài.
Ai ngờ nàng vừa nằm xuống, Long Thần Dục liền với tay ôm lấy nàng, khiến nàng giật mình sợ hãi.
"trên người Mẫn nhi thơm quá, thật mềm, ôm sẽ ngủ ngon."
Từ Ngọc Mẫn dùng sức hít sâu, đè nén bực tức trong lòng, cứng người tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt âm thầm đọc kinh văn, dưới tình hình này mà ngủ, thật sự có chút làm khó nàng.
Hơi thở ấm nóng của Long Thần Dục quẩn quanh bên tai nàng, thậm chí nàng có thể nghe được âm thanh trái tim có lực của hắn nhảy lên trong lồng ngực, từng cái từng cái phảng phất đọng trong lòng nàng.
một hoàng tử giống như đứa trẻ, lại là nam tử trưởng thành cực kỳ rõ ràng không thể giả được, thân thể của hắn, độ ấm của hắn, đều lần nữa nhắc nhở Từ Ngọc Mẫn, kỳ thật hắn là một tồn tại nguy hiểm.
"Ta khó chịu, Mẫn nhi. . . . . ." Giọng nói có chút đáng thương của Long Thần Dục truyền vào tai nàng.
Đương nhiên Từ Ngọc Mẫn cũng cảm giác được nơi nào đó trên thân thể hắn biến hóa, nhưng chẳng lẽ muốn nàng hiến thân giải tỏa cho hắn sao?
"Đau quá, không phải ta sinh bệnh chứ?" hắn tràn đầy hoang mang tự hỏi.
Mặt Từ Ngọc Mẫn phát sốt, người nóng lên, trong lòng vừa vội vừa thẹn vừa quẫn, trả lời thế nào cũng không đúng, chỉ có thể giả chết.
Long Thần Dục ôm chặt nàng, dán vào cọ xát lên thân thể của nàng, nói một loạt lời vô nghĩa: "Ta không muốn chết, phía dưới đau đến sắp nổ tung rồi."
"Ngươi. . . . . . Đừng cọ, sẽ càng khó chịu." Dựa theo những tri thức động phòng mà ma ma đã dạy cho nàng trước hôn lễ, tình huống này thật sự là quá không ổn, Từ Ngọc Mẫn không thể giả bộ chết, đành khó xử lên tiếng.
"Vì sao?" Chết tiệt, hắn còn cố tình ham học hỏi.
Từ Ngọc Mẫn thực thấy may mắn khi mình không quay mặt về phía hắn, mặt đỏ bừng nói: "Ngươi chỉ cần cách xa ta một chút, chốc lát nữa sẽ không sao."
"Vì sao?" hắn cố ý muốn có một đáp án.
Bởi vì thật sự ngượng ngùng khi nói ra nguyên nhân chân chính, cuối cùng Từ Ngọc Mẫn chỉ có thể gầm nhẹ nói với hắn: "Buông ra là được, sao lại nhiều thắc mắc như vậy."
"À." Long Thần Dục thực uất ức thả lỏng tay.
"Buông ra." Nàng nhịn không được giãy dụa.
"Ta thích ôm nàng."
"Ôm sẽ khó chịu, ngươi còn ôm sao?"
"Ôm." hắn không chút do dự, như đinh đóng cột thốt ra đáp án.
Từ Ngọc Mẫn không nói gì, kỳ thật căn bản nàng không cần cảm thấy áy náy, cái này là do hắn từ tìm tự chịu.
"Ta nhớ rõ tình hình nhìn thấy hôm đó, nếu ta đi vào trong thân thể nàng hẳn là sẽ không đau đớn nữa?"
Từ Ngọc Mẫn bị lời của hắn dọa đổ một lớp mồ hôi lạnh, thế mà nàng lại quên bên người hắn còn có một ma ma vô cùng "Làm tròn trách nhiệm".
Tay Long Thần Dục bắt đầu cởi quần áo của nàng, mang theo chút hưng phấn mà nói: "Nhất định là như vậy, chúng ta không cần ngủ, động phòng trước thôi."
Từ Ngọc Mẫn đang do dự có nên động võ hay không, đột nhiên hắn lại ngừng lại, bắt đầu tìm kiếm trên giường.
Nàng khó hiểu nhìn hành động của hắn.
Đột nhiên, Long Thần Dục tìm ra một mảnh vải trắng như tuyết trong hộp gấm bên mép giường, sau đó trải ngay ngắn ở giữa giường.
"Ngươi đang làm gì?" Nàng có chút không hiểu rõ.
Long Thần Dục chỉ vào mảnh vải gấm trắng nói với nàng: "Nguyên khăn, sáng mai các ma ma sẽ đến lấy, bọn họ nói mặt trên sẽ có lạc hồng của nàng."
Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn biến đổi, ‘nguyên khăn nghiệm hồng’, nàng lại quên mất chuyện này!
Sư phụ từng nói, nhà giàu người ta vì kiểm tra trinh tiết của nữ tử, sau ngày tân hôn sẽ phải kiểm tra nguyên khăn.
Long Thần Dục đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng sẽ có lạc hồng chứ?"
không biết có phải là ảo giác của nàng không, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy trong lời của hắn dường như có kèm theo châm chọc không dễ phát giác.
Mắt cụp xuống, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt nàng, Từ Ngọc Mẫn ngồi dựa vào thành giường như nghĩ tới cái gì.
"Được rồi, chúng ta động phòng thôi." Long Thần Dục thúc giục.
Từ Ngọc Mẫn nghe tiếng giương mắt nhìn lại, nháy mắt lại sợ tới mức mở trừng mắt, một vệt ửng đỏ nhanh chóng hiện lên trên mặt, trên gáy của nàng, có thể thấy cả người nàng đều sắp bị thiêu cháy.
hắn. . . . . . hắn thế nhưng lại trần trụi giống như trẻ con, gần trong gang tấc, hình ảnh như thế đánh sâu vào thị giác khiến nàng không thể thừa nhận, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan.
Long Thần Dục vươn tay ôm lấy nàng, đặt nàng lên trên nguyên khăn.
Tay Từ Ngọc Mẫn vô thức nắm thành quyền, trơ mắt nhìn bàn tay An Lộc Sơn của hắn dò xét vạt áo mình, cuối cùng lại không thể làm bất cứ hành động gì.
Bái đường cũng đã làm, sao có thể cự tuyệt, nếu mình cố ý phản kháng, chỉ sợ gia tộc Từ thị lại phạm vào một trong tám tội lớn, nếu đã đồng ý xuất giá, liền không thể bỏ dở nửa chừng.
không có dịu dàng, càng không có mềm giọng an ủi, Long Thần Dục giống như vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hoặc là vì muốn có lạc hồng trên nguyên khăn, không chút nào bận tâm đến cảm nhận của Từ Ngọc Mẫn.
Chương 3:
hắn mạnh mẽ tách nàng ra, nhắm ngay cửa huyệt đẩy người đi vào, vào đến tận gốc, lớp chướng ngại bị xuyên thấu khiến thân mình hai người đều rơi vào căng thẳng.
Long Thần Dục không cho nàng thời gian thích ứng, lập tức vội vàng mà mang theo dã tính mạnh mẽ ra vào, va chạm.
Từ Ngọc Mẫn đau đến mức dùng sức đấm vai hắn, không làm chủ được bản thân, mờ mịt trước mắt biến thành màu đen.
Nước mắt nàng không tiếng động chảy xuống bên gối, vì nàng đã mất đi trinh tiết, cũng vì nàng không thể phản kháng vận mệnh.
Từ ban đầu là gượng gạo lỗ mãng, dần dần trở nên như cá gặp nước, hai mắt Long Thần Dục hơi híp lại, hưởng thụ cảm giác ra ra vào vào trong cơ thể thê tử.
Dần dần, hắn bắt lấy thân thể của nàng, thỉnh thoảng cúi người cắn hôn, vì sức lực nơi tay không thuần thục, khiến da Từ Ngọc Mẫn bị xướt nhiều chỗ.
Từ Ngọc Mẫn bị hắn ép buộc mà cả người đều đau, căn bản chẳng thể nói đến vui vẻ thoải mái gì đó, nàng thầm mong loại dày vò này mau chấm dứt.
Rốt cuộc khi hắn trút dục vọng ra, nàng âm thầm thở phào một hơi thật lớn.
Đáng tiếc, nàng cao hứng quá sớm.
Sau khi Long Thần Dục nghỉ ngơi lấy sức, lại càng hứng trí, không quan tâm gì, kéo nàng lại, bắt đầu hưởng thụ việc vui nơi khuê phòng.
Lúc này lại khác biệt lớn với lần đầu tiên, hắn có kỹ xảo, dường như cũng săn sóc hơn, thời gian cũng theo đó mà càng lâu.
Từ Ngọc Mẫn cũng dần dần cảm nhận được niềm vui sướng, nhưng cảm nhận nhiều hơn là tình cảnh đau đớn mà lúc ban đầu hắn thô bạo gây ra cho nàng.
Cuối cùng, thể xác và tinh thần mệt mỏi sau khi hắn thỏa mãn rời khỏi, rất nhanh nàng chìm vào mộng đẹp.
Ánh mặt trời xuyên qua màn dừng trên gương mặt xinh đẹp trong trẻo yêu kiều bên gối của Từ Ngọc Mẫn, lông mi như cánh quạt hơi run rẩy chớp vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nàng nâng tay che ánh sáng chói ở trước mắt, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời có chút mơ màng không biết mình đang ở đâu.
"Nàng tỉnh rồi?"
một giọng nam vui mừng từ bên cạnh truyền đến, khiến trong nháy mắt thần trí Từ Ngọc Mẫn quay về, nàng nhớ ra hết thảy, đôi mi thanh tú không tự giác nhíu lại.
"Nàng không thoải mái sao? Ta gọi Thái y giúp nàng."
Từ Ngọc Mẫn vội vàng với tay kéo hắn lại, nếu không người nọ sẽ cứ thế mà khỏa thân xuống giường đi gọi người. Còn nữa, nàng chỉ không thoải mái, lúc này cũng không nên tìm Thái y, nếu không ‘không khoẻ’ sẽ bị phát tán ra.
"không sao, chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Dù rằng không muốn nói với hắn, nhưng có những lời vẫn không thể không nói.
trên mặt Long Thần Dục chứa ý cười, kề sát người nàng, nói: "Nàng còn muốn ngủ sao? Ta ngủ cùng nàng, thân mình Mẫn nhi vừa thơm vừa mềm, ôm thực thoải mái."
Thân mình Từ Ngọc Mẫn không tự giác mà cứng đờ, nhắm mắt không nói.
Long Thần Dục không tiếp tục náo loạn nàng, thực im lặng nằm ở một bên.
Sau đó không lâu, có người đẩy cửa vào, hai người trên giường đều không lên tiếng.
Người tới đến trước giường, dường như lấy đi cái gì đó, rồi không tiếng động lui ra, cũng không có ý quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.
Đợi cửa phòng đóng lại, Từ Ngọc Mẫn nghe Long Thần Dục nói bên tai: "Ma ma tới lấy nguyên khăn rồi."
Ánh mắt Từ Ngọc Mẫn phức tạp, nhìn thoáng ra ngoài màn, sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, giấu đi tâm sự nặng nề.
Long Thần Dục ôm lấy nàng từ phía sau, một bàn tay không thành thật leo lên người nàng, đầu cũng nhẹ nhàng gác lên đầu vai nàng, không nói gì mà truyền đạt tâm tư.
Từ Ngọc Mẫn nắm chặt nắm tay, rất muốn liều lĩnh đánh nam nhân dính trên người mình bay ra ngoài, nhưng chung quy nàng không thể làm như vậy.
"không còn sớm, đứng dậy đi." Nàng vừa đẩy cái tay tác quái của hắn ra, vừa chống giường ngồi dậy.
Long Thần Dục lại dùng sức kéo mạnh nàng, bổ nhào đè xuống dưới thân, mắt lóe màu tình dục đậm đặc.
. . . . . .
Đây là thê tử của hắn, vương phi của hắn, hắn có thể muốn làm gì nàng thì làm.
Sóng hồng đánh úp, gió vờn cánh hoa.
Sóng hồng ngừng nghỉ, cánh hoa tan tác.
Từ Ngọc Mẫn bị hắn ép buộc chỉ còn hơi sức để thở, giống như một bãi nước xuân nằm trong màn lụa. Giờ này khắc này, cái gì nàng cũng không nghĩ nổi, cũng không thể nghĩ, chỉ thầm mong được ngủ một giấc thật ngon.
Cho đến khi hơi thở của thiên hạ trong lòng vững vàng chìm vào mộng đẹp, Long Thần Dục mới mở mắt ra, trong ánh mắt sáng trong trẻo có thần làm gì còn chút ngây thơ nào?
Với tay mơn trớn tóc dài ướt mồ hôi của nàng, khóe miệng hắn không tự giác hiện lên một chút dịu dàng, dường như thê tử ngoài ý muốn này có chút thú vị.
Nàng vậy mà nhận ra hắn khác thường, biểu hiện lại giữ hết trong lòng, hoàn toàn không có ý muốn vạch trần hắn, dường như cảm thấy cho dù hắn thế nào cũng không liên quan đến nàng, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.
Gả cho hắn, vào cửa phủ Bình vương, nàng há có thể không đổi sắc mà trở ra?
Khắc lên dấu ấn của Long Thần Dục hắn, cuộc đời này đều là người của hắn, những người khác đừng hòng mơ tưởng chạm được một chút gì.
hắn mềm nhẹ mở bàn tay nàng ra, mười ngón tay đan chéo với nàng, Long Thần Dục chợt nghĩ đến câu "Nắm tay cả đời, bên nhau đến già".
Khuôn mặt xinh xắn thanh tú ngủ say trong lòng của nàng không khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại tồn tại cảm giác khiến tâm tình người ta tự nhiên xúc động.
Cúi đầu cúi mắt cười nhạt nhẽo trong kiệu hoa, lại xinh đẹp như phá băng mà ra, nháy mắt tỏa sáng trước mắt hắn, hắn khó có thể bỏ qua.
Hôm sau ngày tân hôn, vợ chồng Bình vương tiến cung thỉnh an trễ.
Son phấn thật dày cũng không giấu được tiều tụy trên mặt Từ Ngọc Mẫn, chịu đựng đau nhức khắp người, nàng có nề nếp bái lạy tạ ơn, tận lực không thất lễ trước mặt vua.
Những ánh mắt không tốt nàng đều cảm nhận được, cũng biết mình quả thật là vương phi không đạt yêu cầu.
Quan lại người ta nhiều quy củ, lễ nghi hoàng gia càng sâu, mà thuở nhỏ nàng sinh sống ở dân gian, ba ngày ngắn ngủi liền muốn dáng vẻ đi đứng tới lui của nàng giống tiểu thư khuê các, thật sự có chút ép buộc, nàng có thể tiến hành đại lễ không sai đã là không dễ. Trong lòng Từ Ngọc Mẫn âm thầm cười nhẹ, một lá thư nhà kia rốt cuộc đã ném nàng vào một đầm lầy sâu đến mức nào đây.
Đế hậu nhạt nhẽo nói mấy câu, ban cho vài thứ, liền cho vợ chồng bọn họ lui xuống.
Long Thần Dục trực tiếp lôi kéo thê tử rời cung về phủ.
Mà việc này thực hợp ý Từ Ngọc Mẫn, nàng không kiên nhẫn đối mặt với ánh mắt săm soi và xem diễn trò của người khác, chủ yếu là hiện tại thể xác và tinh thần nàng đều mệt mỏi, cực kỳ cần nghỉ ngơi.
Quay về phủ Bình vương làm tổ ngủ bù trong phòng ngủ, nàng cảm thấy ngủ thật ngon.
Chờ khi nàng lại mở mắt ra thì cửa sổ giấy đã sáng mờ ánh đỏ, nàng mờ mịt một lát, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.
"Vương phi." Cho đến khi một nha hoàn thấp giọng khẽ gọi, nàng mới giật mình hoàn hồn.
Đúng rồi, nàng nhận được thư nhà vào kinh thành thân, sau đó biết được chân tướng việc phải gả thay. . . . . . Hết thảy mọi thứ lướt qua đầu một lần, khiến lòng nàng không khỏi hơi trầm xuống, mày đẹp nhíu lại, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian